Tôi bắt đầu sử dụng lại hormone từ vài hôm trước.
Cuộc sống hiện tại thì vẫn đầy áp lực, rào cản, và chính bản thân tôi cũng khó lòng có thể kiểm soát hết những cảm xúc đen tối bên trong mình. Tôi vẫn còn hút thuốc như một cách để làm tê liệt phần nào sự bức bối. Tôi vẫn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế bứt tóc và tự cắt tóc của mình mà không thể kiểm soát hoàn toàn được.
Tuy nhiên, tôi không còn có ý định tự sát trong những ngày này nữa. Sức khỏe tôi khá ổn và tôi mong rằng hormone sẽ làm cho cơ thể tôi mau chóng trở lại được như hồi đầu năm. Tôi bớt quan tâm mọi người, kể cả người bạn đời, về việc họ muốn tôi trở nên như thế nào. Tôi biết rằng tôi đang yêu thương mọi người và đang tập yêu thương bản thân, cả những gì xấu xí, những gì có thể sửa lại cho đẹp và những gì từ lâu tôi vẫn luôn tự hào.
Tôi sẽ đọc dần những lá thư anh đã từng viết cho tôi nhiều năm về trước. Tôi cảm ơn anh đã giữ cho tôi còn sống. Tôi sẽ dành nhiều năm để trả lời anh, dù cho anh không ở đây, bên cạnh tôi, nhưng tôi biết anh sẽ vui khi tôi quyết định là chính mình.
Vy.