Năm nay ngày 11/9 là ngày chủ nhật.
Thật ra thì… mình không có ý định sẽ viết nhật ký… nhưng mà vì mình không thể làm gì được cả nên thôi, mình sẽ tận dụng khoảng thời gian này để viết. Viết, lúc nào cũng là một phương pháp giải tỏa cho tâm hồn mình. Mình viết nhiều, nhưng ít khi mình đọc lại. Mình cũng không ép buộc mình phải viết như thế nào để cho có đầu có đuôi, để chuẩn bị cho một ngày mình sẽ đọc lại.
Ngày hôm nay, bọn mình có ăn tối với chú út và bạn gái. Hai đứa nó quấn lấy nhau, mình nhìn cũng thấy buồn cười. Bọn nó giỏi thật, kiếm ra tiền nhiều, có cuộc sống đơn giản, không cầu kỳ, không áp lực. Mình ước gì cuộc đời mình được như bọn nó! Mình ấy hả, mình thì bị buộc vào lời nguyền của cơ thể này… điều mà mình đang cố gắng thay đổi trong vô vọng.
Một phần trong lời nguyền ấy đó là mình phải sử dụng hormone suốt đời. Vẫn những câu hỏi cũ ám ảnh lấy mình: “liệu rằng có cần phải chuyển giới hay không?” “sống như bình thường có phải là thuận tiện hơn nhiều không, vì từ nhỏ tới lớn nhất cử nhất động đều được dạy bảo thành con trai, có biết làm con gái phải thế nào đâu?”… Vấn đề sử dụng hormone, đúng thật nhiều người không lựa chọn sử dụng suốt đời. Nhiều người không hề dùng hormone, cũng nhiều người khác chỉ dùng trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng mà bản thân, cá nhân mình thì hormone lúc nào cũng làm cho đầu óc mình được ổn định hơn. Mình cảm thấy bình tĩnh hơn khi mọi giác quan trong cơ thể cảm nhận sự “bình thường” với hệ thống hormone nữ đang chảy trong huyết quản. Khi không sử dụng, mình luôn cảm thấy có sự căng thẳng, về sự cứng chắc của cơ thể này, về cái mùi của nó, cái quy luật cương mỗi sáng của nó, cái sự nóng nảy trong hoạt động hằng ngày.

Người ta thường bảo hormone làm cho nữ tính hơn… hông có chuyện đó đâu, điêu đấy! Hormone trao cho mình cái quyền điều khiển cơ thể mình theo một cách nữ tính, chứ nó không “biến đổi” một chàng trai thành một người nữ tính. Nếu ai đó là con trai, khi họ sử dụng hormone, họ vẫn là con trai thôi hà! Còn nếu ai đó là người chuyển giới nữ, thì khi sử dụng hormone, họ được hỗ trợ để dễ dàng bộc lộ mình là con gái. Tất cả đều nằm ở thiên tính của con người ấy, chứ không phải ảnh hưởng của hormone đâu. Ngày xưa Lý Thường Kiệt là hoạn quan vẫn làm tướng lĩnh chiến đấu chống Mông Nguyên mà (mình nghe kể vậy), thì làm sao có chuyện hormone là nguyên nhân làm cho con người thay đổi tính tình.
Hormone làm cho đường cong cơ thể người con gái được hiện lên. Mình hiện tại cũng vậy. Mà có vài trở ngại… Điều mình đang muốn chỉ điểm ngay tối nay, đó là đau dú!
Kể từ ngày mình bắt đầu dùng hormone lại, cứ đến hẹn lại lên, giữa tháng là đau. Nó đau không phải kiểu châm chích, mà đau kiểu giống như bị bầm dập hay thế nào ấy, nó nhức – nói như vậy đúng hơn. Đỉnh điểm sẽ có ngày chạy xe máy cũng nhức không chịu nổi, chỉ muốn dừng xe lại bên đường và đứng đó chờ nó bớt. Nếu không vì thuần phong mỹ tục chắc mình đã đưa hay tay lên xoa dú rồi! Nhức thường từ bầu vú, rồi lan ra ngực, đôi khi cả sau lưng hay nách. Đến gần cuối tháng lại hết như chả có gì.

Điều thứ hai đó là mình bị nặng hơn tình trạng hạ canxi máu. Có lúc mình bị chuột rút tay, chân. Thường xuyên hơn đó là bàn tay và bàn chân lạnh. Lạnh run người luôn cơ! Bởi vậy nên bây giờ trong tủ thuốc tại nhà đã có thêm một ống canxi sủi. Đây cũng coi như biện pháp khá nhanh để cấp cứu hạ canxi rồi. Nhanh hơn nữa chắc chỉ còn tiêm IV thôi.
Lý do mình không làm được gì, cũng không học hành gì cũng vì bộ ngực này đấy. Mong là ngày mai nó sẽ bớt. Ngày mai thứ hai, mình còn nhiều việc phải làm cho công ty.
Và còn cả đặt lịch triệt lông cho ngày mốt nữa…
Và cả ôn bài thi…
Thôi, thôi, thôi, lo cho lắm cũng chẳng được gì đâu! Mình có thói quen phải làm tuần tự chứ nếu lo hoảng lên thì thế nào cũng xôi hỏng bỏng không.
