Chủ nhật, rảnh rỗi, mình lướt lại những post cũ đã từng đăng.
À, tất nhiên là post trên account “kia”!
Những post ngày còn làm công ty cũ, ngày giãn cách… và xa hơn nữa, những ngày mình phải cố gắng vùi lấp đi sự bất ổn sâu thẳm bên trong bản thân để “hòa hợp”. Nhìn lại, tự mình đặt bản thân trở lại vào thời điểm ấy, và so sánh với hiện tại, mình đã thay đổi rất nhiều!
Mình tin rằng chính mình có những khía cạnh đã bị phủ lấp đi từ rất lâu, nhưng không thay đổi. “Bản chất”, tạm gọi là vậy, đối với mình, nó cũng là một hằng số mà một người phải mang, giống như việc người đó có một ông bố và một bà mẹ nhất định. Để phân biệt được điều gì là bản chất, điều gì là tấm màn giả định được thêu dệt nên bởi những yếu tố bên ngoài, mình nghĩ rằng chỉ có một giải pháp duy nhất đó là nhìn lại chuỗi sự kiện đã qua, rồi đánh giá một cách cởi mở hơn, khách quan và đa chiều.
Mình vào đời từ nghề bán hàng. Và không phải tự kêu, mình biết mình đã đạt được một vài thành công nhất định trong nghề. Cái nghề này đã nuôi sống mình, gia đình nhỏ của mình, cho mình cơ hội nếm trải nhiều kinh nghiệm và cho mình gắn bó đến nay cũng gần 10 năm. Mình đã từng nghĩ rằng mình là người thuộc về nghề ấy… nhưng bây giờ, mình nghĩ rằng bản chất của mình không phải như vậy. Mình may mắn có được cơ hội để thử, để sai, để đưa bản thân vào nhiều vị trí khác, hoạt động ở nhiều vai trò lạ lẫm, không ít lần lần ở các vai trò đối nghịch nhau, và có cơ hội để nhìn lại bản thân mình.
Nếu nói về bản chất của mình, thì mình là một người thích được làm việc với kiến thức và thông tin, nhưng theo hướng sáng tạo chứ không phải hướng thực dụng. Ở trên mình cũng đã nói, mình không thuộc về nghề bán hàng. Điều này không có nghĩa rằng mình là một người không thể làm nghề được. Mình có thể sử dụng khả năng của bản thân vào việc bán hàng, cùng với kinh nghiệm, mình có thể làm ổn thỏa theo một cách riêng, nhưng nó không hiệu quả nhất, không phù hợp nhất. Nếu điều kiện lý tưởng nhất đó là khi một người được làm một nghề tạo ra cho họ năng lượng sống nhiều hơn rất nhiều so với năng lượng họ phải bỏ ra, thì việc mình đi bán hàng không phù hợp ở mức độ là năng lượng sống mình bỏ ra nhiều hơn so với năng lượng mà công việc mang lại. Trong một năm, hai năm, có thể mình sẽ không nhận ra được, nhưng qua thời gian đủ lâu, và có đủ trải nghiệm, mình đã thấy được điều đó.
Mình cũng muốn nói một phần về việc mình là người chuyển giới…
Không phải khi sinh ra mình đã biết bản thân mình có giới khác với cơ thể. Mình không phải là nhân vật trong những câu chuyện kiểu như “từ nhỏ em đã đòi làm con gái…” hay là “từ hồi chưa biết gì ba mẹ hỏi con là con trai hay con gái thì em liền trả lời rằng em là con gái…”. Không, đó không phải là mình. Nếu có chăng nữa, thì mình biết rằng mình đã bị “chấn chỉnh lại” ngay thời điểm ấy, và câu chuyện cũng không bao giờ được kể lại cho mình nghe.
Mình được sinh ra trong một gia đình vô cùng sùng đạo, và mục tiêu sống duy nhất mà mình được dạy ngày mình còn nhỏ, đó là xuất gia. Vì thế cuộc sống của mình cho đến lúc trưởng thành hoàn toàn không đề cập đến việc như thích mặc gì, thích trông ra sao, thích làm nghề gì, hay cả việc thích gia đình nhỏ tương lai sẽ như thế nào… “Đối với một người sẽ xuất gia, thì điều đấy không phải là điều cần nghĩ đến”. Cách mình được dạy phải sống là như vậy, mình đã sống như vậy… Điều này đã rút đi năng lượng của mình nhiều hơn so với những gì mà cuộc sống mang lại. Ngày còn sống chung với ba mẹ thì mình còn được bù đắp năng lượng từ những lời khen tặng, kèm thêm việc nhắc đi nhắc lại trách nhiệm phải theo đạo, nên mình không cảm thấy sự bất ổn, sự kiệt sức đang âm thầm diễn ra. Chỉ đến khi lớn lên, khi sự bảo bọc không còn nhiều, và việc sống như thế nào trở nên là việc của riêng mình, thì lúc đấy bản chất được phơi bày.
Mình chưa bao giờ tự lựa chọn bản thân là người chuyển giới… cũng giống như mình không có quyền lựa chọn cơ thể mình được sinh ra với hình hài, với giới tính như thế nào.
Có vô vàn điều sâu thẳm trong bản thân mà mình nghĩ rằng chỉ khi người ta chịu dừng lại một chốc lát, chịu nhìn lại thì mới khám phá ra được. Khám phá ra rồi thì cuộc sống có tốt đẹp hơn không? Không hẳn đâu! Chỉ riêng việc có khía cạnh nào khác thay đổi sau khi một người biết được bản chất hay không mình còn không dám chắc, chứ đừng nói là thay đổi theo hướng tích cực. Nhưng mà, con người ấy chắc chắn sẽ thấu hiểu và bình tĩnh yêu thương khi đối mặt với chính bản thân mình.