Rung động


Mình đang muốn nói đến những cảm xúc, những mong muốn… có thể ẩn phía sau đó là nhu cầu trong tiềm thức mà mình khó có thể lý giải được. Mình biết, đây là tâm tư tình cảm của riêng bản thân mình thôi, cho nên mình không mong chờ một ai đó phải chia sẻ với mình rằng mình cũng giống mọi người. Mình giống nhiều người khác, điều đó cũng tốt. Còn nếu mình khác biệt, đối với mình cũng chẳng sao. Mình cũng đã quen với điều đó rồi.

Có một cảm giác, mình cũng có thể gọi đó là mâu thuẫn, ở sự tìm kiếm một nơi để dựa dẫm trong khi mình đang sống với vai trò là trụ cột của một con người yếu mềm hơn. Mình nghĩ rằng mình nên lý giải nó dông dài ra một chút.

Từ ngày bọn mình quyết định sống chung một mái nhà, mình luôn là người ở trong vai trò bảo vệ, chăm sóc, lo lắng cho người còn lại. Đối với mình, thì điều đó vừa là một niềm tự hào, vừa là bổn phận mình phải hoàn thành. Đó là một phần trong định nghĩa về tình yêu của bản thân mình. Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian mình mở lòng với bản thân nhiều hơn, sau khi mình cho phép bản thân được hé lộ ra những góc khuất nữ tính được che đậy kỹ lưỡng, bên trong mình lại xuất hiện những cảm giác lạ…

Cảm giác đó, có thể gọi là sự mong mỏi được ai đó mạnh mẽ chú ý đến. Hay cũng gọi là sự tìm kiếm nơi vững chãi để bản thân một lần được thể hiện sự yếu mềm, và được vỗ về, được nương tựa. Mình thường tưởng tượng đến một viễn cảnh mơ hồ, khi mình được ngồi bên… “anh”. Anh, có thể là một người mà mình đã quen biết, rất thân nhưng vẫn còn chừng mực, để mình vừa có cảm giác an tâm, vừa có cảm giác thú vị khi anh vẫn còn giữ riêng cho chính mình một vài trang tính cách chưa hé lộ. Và khi ngồi bên nhau như thế, mình có thể an toàn hạ khỏi đôi vai gánh nặng cuộc sống trong một chốc lát. Mình có thể thu nhỏ bản thân mình lại, có thể khóc, có thể phàn nàn về dăm ba điều mà thường ngày mình buộc phải xem là nhỏ nhặt… Mình muốn… được tựa đầu vào vai của một người, là “anh”, và được anh âu yếm…

Mình chia sẻ thật lòng. Dù cho mình không hề có ý định nào làm ảnh hưởng đến tình yêu của hai đứa trong gia đình nhỏ, nhưng những mong mỏi ấy đôi khi dai dẳng trong tim mình. Nhiều lần cảm giác này làm cho mình trở nên ganh tị với những cô gái mình bắt gặp xung quanh, những người đang hạnh phúc ở bên cạnh người thương, được ôm lấy, được bao bọc lấy. Cái vòng tay ôm của một người con trai dành cho, dù cho có thể thay thế bởi vòng tay ôm của một người con gái, nhưng nó vẫn không thể nào giống nhau được.

Mình nghĩ rằng đây có thể là một phần bản năng đã được dạy dỗ của một người phụ nữ trong thời đại này. Mình đang tìm kiếm điều mà đa số những phụ nữ khác đã sở hữu, bởi vì mình cũng giống như họ, muốn được “đủ đầy”, muốn được “hoàn thiện”… Thời gian vừa rồi, mình tự giam hãm mong muốn này, giống như cái cách mà mình đã giam hãm khát khao được là phụ nữ trước đó. Nhưng mà hiện tại, mình chiêm nghiệm về nó nhiều hơn, và mình nghĩ mình nên chấp nhận mong muốn này là một phần của bản thân mình, và nó hoàn toàn bình thường.

Qua thời gian sống (dù vẫn còn ngắn, nhưng vẫn đủ lâu) mình đã phân biệt được thế nào là thôi thúc bản năng hoàn toàn bình thường, và thế nào mới là sự tham lam có mưu toan và vô đạo đức. Đã là con người, nhất là một người phụ nữ, thì hẳn là bản tính bên trong sẽ đa chiều và mênh mông lắm. Ngày hôm nay, mình lại khám phá (và vui vẻ chấp nhận) thêm một khía cạnh mới, một trang mới thú vị của chính bản thân mình. Chỉ có chấp nhận bản chất của bản thân với cái thực tại chân chất nhất mà nó hiện hữu, mình mới có được an yên mà thôi.